Tiểu thuyết “Gió thổi mùa trăng năm ấy” của tác giả Vạn Lý Độc Hành mở ra với khung cảnh vùng đất trầm mặc, an yên Sơn Tịnh. Sơn Tịnh là nơi tập trung hầu hết các quân binh chủng của quân đội, ngoại trừ hải quân. Người dân vùng này mang khí chất khảng khái con nhà lính. Người lớn làm cho bọn trẻ tin rằng mỗi đứa trẻ ở đây đều mang dòng máu anh hùng và tình yêu tự do. Có lẽ đó cũng là lý do mà chúng thường lập nhóm tự xưng hùng xưng bá, đánh dấu chủ quyền từng khu vực.
Ông Bằng mất, hi vọng về số tiền người con trưởng được thừa kế tan tành, ý đồ tác thành cho Cần không có kết quả, trong khi đó Đông vượt khỏi khuôn khổ...
Cần trở về nước thì ông Bằng cũng trút hơi thở cuối cùng giữa đông đủ các con. Trong cơn hấp hối, ông thấy thương các con và tin yêu các con mình hơn. Họ...
Các em thân mến! Mỗi chúng ta khi sinh ra và lớn lên đều được nuôi dưỡng tâm hồn bằng những câu chuyện cổ tích ngày xưa ngày xưa mà bà hoặc mẹ thường hay...
Lý từ một người tươi đẹp, sống phóng khoáng, ồn ã, bỗng thay đổi tính tình, trở nên thu mình trong một đời sống khuôn khổ, giản dị, với chiếc áo nhuộm pin...
Luận đã nổi cơn xung đột với Lý trước sự vô đối, trơ trẽn của cô. Lý như được thể càng trở nên nanh ác, trơ tráo, ăn miếng trả miếng, chửi vỗ mặt em chồng...